Vietnam Remembered: 50 Years Later

When the order came to withdraw from Cambodia, we were in our 57th day of literally decimating the North Vietnamese Army (NVA) under Rules of Engagement (ROE) denied to us in South Vietnam. And, oddly enough, we Grunts had always been forbidden to attack the North Vietnamese Army in its homeland. How strange that President Johnson (LBJ) ordered Navy and USAF pilots to drop more bombs in the homeland of our ally than in the homeland of our enemy.

But then, LBJ and Secretary of State Dean Rusk were repeatedly telling President Ho Chi Minh that his job was safe because, unlike the victors of previous wars, we had no plans to invade North Vietnam. Our allies, the South Vietnamese, would have to suffer the inevitable collateral damage that attends bombing and strafing of the enemy.

We GIs, during my two years with the 1st Air Cavalry Division, went far out of our way to protect “our little allied brothers,” for whom we held a wary affection. Wary because the NVA sometimes had its spies hidden in their ranks.

Most South Vietnamese just wanted to be left alone. But the over two million North Vietnamese Roman Catholics who fled south rather than be killed by the atheist Ho Chi Minh and his fellow communists wanted us to “win” and, thereby, allow them to go back home.

Such a convoluted geopolitical mess was the work of Secretary of Defense Robert McNamara, of his “whiz kids,” and the work of a corrupt politician who, by the blast of an assassin’s bullet, was thrust into a Commander-in-Chief’s role for which he was totally unsuited. On March 31,1968, LBJ admitted as much, throwing in his presidential towel.
While the passage of 50 years makes these realities abundantly clear today, the statesmen who stumbled our Armed Forces into the Vietnam War did not possess the wisdom of General von Clausewitz, or Sun Tsu or that of Sir Halford John MacKinder, the founder of geopolitics. We GIs and the South Vietnamese were to suffer for that.

Nevertheless, we who had sworn an oath to protect and defend the United States and to obey the orders of those appointed over us, went off to do our duty in a war that lasted for ten years. History records we did our duty exceedingly well.

In 1975, when the Democrat-controlled Congress pulled the rug out from under the South Vietnamese, the “boat people” fled toward those who had fought beside them. That’s us. Ironically, we GIs ended up generally beloved by our former allies and hated by the mostly upper-class elites and a few Bubbas like Bill Clinton who dodged military service.
It took this veteran 50 years to mull over the Vietnam/Cambodia experience and put it down on paper. Because the proceeds from this book go to disabled veterans, I do not shy away from citing it here: War During Peace: A Strategy for Defeat. The title says it all: Trying to be at war and at peace at the same time is a strategy for defeat. Either win or stay home because the consequences of an unwinnable strategy are the internal strife and discord from which our nation has yet to recover.

Suggested reading: War During Peace: A Strategy for Defeat, by William Hamilton, Ph.D., 2021.

©2023. William Hamilton, Ph.D. All rights reserved.


Việt Nam Nhớ Lại: 50 Năm Sau

Khi có lệnh rút khỏi Campuchia, chúng tôi đang ở ngày thứ 57 tiêu diệt Quân đội Bắc Việt Nam (NVA) theo Quy tắc Giao chiến (ROE) bị từ chối đối với chúng tôi ở miền Nam Việt Nam. Và, thật kỳ lạ, những Grunt chúng tôi luôn bị cấm tấn công Quân đội Bắc Việt trên quê hương của họ. Thật kỳ lạ khi Tổng thống Johnson (LBJ) đã ra lệnh cho các phi công của Hải quân và Không quân Hoa Kỳ thả nhiều bom trên quê hương của đồng minh hơn là trên quê hương của kẻ thù.

Nhưng sau đó, LBJ và Ngoại trưởng Dean Rusk đã nhiều lần nói với Chủ tịch Hồ Chí Minh rằng công việc của ông là an toàn bởi vì, không giống như những người chiến thắng trong các cuộc chiến trước, chúng tôi không có kế hoạch xâm chiếm miền Bắc Việt Nam. Các đồng minh của chúng ta, miền Nam Việt Nam, sẽ phải gánh chịu thiệt hại tài sản thế chấp không thể tránh khỏi do ném bom và bắn phá của kẻ thù.

Những người GI chúng tôi, trong suốt hai năm làm việc cho Sư Đoàn 1 Kỵ Binh Không Kỵ, đã làm hết sức mình để bảo vệ “những người anh em đồng minh nhỏ bé của chúng tôi,” những người mà chúng tôi hết sức yêu mến. Cảnh giác vì Cộng quân đôi khi có gián điệp ẩn nấp trong hàng ngũ của họ.

Hầu hết người Nam Việt Nam chỉ muốn được yên. Nhưng hơn hai triệu người Công giáo La Mã miền Bắc Việt Nam chạy trốn vào nam chứ không muốn bị giết bởi người vô thần Hồ Chí Minh và những người cộng sản của anh ta muốn chúng tôi “chiến thắng” và do đó, cho phép họ trở về nhà.

Một mớ hỗn độn địa chính trị phức tạp như vậy là công việc của Bộ trưởng Quốc phòng Robert McNamara, của những “đứa con tinh nghịch” của ông ta, và công việc của một chính trị gia tham nhũng, người, do một phát đạn của sát thủ, đã bị đẩy vào vai trò Tổng tư lệnh cho mà anh ấy hoàn toàn không phù hợp. Vào ngày 31 tháng 3 năm 1968, LBJ đã thừa nhận nhiều như vậy, ném chiếc khăn tổng thống của mình.

Trong khi 50 năm trôi qua làm cho những thực tế này trở nên rõ ràng ngày nay, các chính khách đã đẩy Lực lượng Vũ trang của chúng ta vào Chiến tranh Việt Nam đã không sở hữu sự khôn ngoan của Tướng von Clausewitz, Tôn Tử hay của Ngài Halford John MacKinder, người sáng lập địa chính trị. Chúng tôi, những người GI và những người miền Nam Việt Nam đã phải chịu đau khổ vì điều đó.

Tuy nhiên, chúng tôi, những người đã tuyên thệ bảo vệ và bảo vệ Hoa Kỳ cũng như tuân theo mệnh lệnh của những người được chỉ định trên chúng tôi, đã lên đường thực hiện nghĩa vụ của mình trong cuộc chiến kéo dài mười năm. Lịch sử ghi lại rằng chúng tôi đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình.

Năm 1975, khi Quốc hội do Đảng Dân chủ kiểm soát lật đổ chế độ VNCH, “thuyền nhân” chạy về phía những người đã chiến đấu bên cạnh họ. Đó là chúng tôi. Trớ trêu thay, chúng tôi, những người lính Mỹ, thường được các đồng minh cũ của chúng tôi yêu quý và bị ghét bởi hầu hết giới tinh hoa thuộc tầng lớp thượng lưu và một số Bubbas như Bill Clinton, người đã trốn tránh nghĩa vụ quân sự.

Người cựu chiến binh này đã mất 50 năm để nghiền ngẫm kinh nghiệm Việt Nam/Campuchia và viết ra giấy. Vì số tiền thu được từ cuốn sách này sẽ được chuyển đến các cựu chiến binh tàn tật, nên tôi không ngần ngại trích dẫn nó ở đây: Chiến tranh trong thời bình: Chiến lược để đánh bại. Tiêu đề nói lên tất cả: Cố gắng vừa có chiến tranh vừa có hòa bình là một chiến lược dẫn đến thất bại. Hoặc là thắng hoặc là ở nhà vì hậu quả của một sách lược không thể thắng là nội bộ đấu tranh và bất hòa mà đất nước chúng ta vẫn chưa thể phục hồi.

Đề xuất đọc: Chiến tranh trong thời bình: Chiến lược để đánh bại, của William Hamilton, Ph.D., 2021.

1 reply
  1. Royal A Brown III
    Royal A Brown III says:

    We were actually winning this war when TET ’68 occurred at which time the NVA Head of their Army Gen Giap admitted same – BUT then ultra leftist Commentator Walter Conkrite stated to the world we were losing and started up all the aimosity towards our military back home; encouraging the NVA to fight on.

    When President Nixon negotiated a peace with the understanding free elections would occur regarding reuniting the country; we were pulled. 3 yrs later,the NV Communists saw their opportunity to invade & conquer SVN. They knew the feckless Democrat majority in Congress would renege on our pledge to protect the sovereignty of SVN.

    Reply

Leave a Reply

Want to join the discussion?
Feel free to contribute!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *